Chương 66: Một chén

[Dịch] Thế Giới Của Các Vị Thần

Vĩnh Hằng Chi Hỏa

5.171 chữ

23-11-2023

Một chén

Valhein thờ ơ liếc Hutton một cái rồi nói: "Hai vị biết lý do vì sao tôi đánh thằng nhóc này rồi chứ?"

Harmon bất đắc dĩ thở dài một hơi, gắt gao nhìn cốc đựng rượu bằng gốm đen thật lâu rồi mới hỏi: "Cậu có đồng ý nhận sự đầu tư này của tôi không?"

"Ngoại trừ điều kiện ra thì tôi rất đồng ý." Valhein đáp.

Harmon nhìn Hutton rồi nói: "Cuối cùng thì tôi là bố của thằng nhóc con này."

"Vậy tôi chỉ đành từ bỏ hai trăm đồng đại bàng." Valhein lại đáp.

Harmon dùng tay trái ấn vai Hutton xuống, chậm rãi đứng dậy, sắc mặt càng lúc càng trở nên lạnh lùng.

Ông ta cúi người xuống, tay trái cầm lấy ly rượu gốm đen, nói: "Tôi rất mong cậu suy nghĩ lại lần nữa."

"Không cần đâu." Valhein ngửa đầu lên nhìn Harmon đang đứng.

"Thật đáng tiếc."

Harmon vừa nói vừa đẩy ly rượu gốm đen tới trước mặt Valhein, sau đó ông ta đứng thẳng người dậy, tay trái lại đặt lên vai Hutton như cũ.

"Chuyện của bọn trẻ, tôi không muốn tham gia quá sâu, nhưng suy cho cùng thì tôi vẫn là bố của Hutton. Không ai có thể làm hại con trai tôi mà không phải trả giá." Giọng điệu của Harmon trở nên ôn hòa lạ thường: "Cho dù cậu cũng là một đứa trẻ. Từ hôm nay tôi sẽ cố hết sức để ngăn cản con trai mình làm khó cậu, nhưng cậu phải trả giá. Nhìn chiếc cốc này đi."

Valhein nhìn hai chiếc cốc đựng rượu bằng gốm đen to bằng nắm đấm tay có thể đâm sầm xuống mình.

Harmon nhìn xuống Valhein, vô cùng hòa nhà nói: "Làm lại tất cả những gì cậu đã làm với con trai tôi tại đây. Đương nhiên là làm với chính cậu, với cái mũi của cậu, cậu phải không ngừng đấm nó, cho đến khi nào cậu chảy máu thì thôi, máu phải đầy hai cái ly này."

Giọng nói của Harmon hiền hòa như thế, cứ như ông ta đang nói chuyện với con trai mình.

Hutton thích thú lộ ra một nụ cười, cậu ta không hề che giấu sự vui sướng lẫn ác ý trong lòng.

Con dao găm lại lần nữa xuất hiện trong tay Senit, giống như cánh bướm bay chập chờn.

Harmon thấy nụ cười trên mặt Valhein biến mất thì lại ôn hòa nói tiếp: "Bằng không, cậu sẽ không thể ra khỏi cánh cửa này đâu."

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, tiếp theo, một người hầu đẩy cửa đi vào trong.

Người hầu nọ khom lưng cúi người rồi đưa đến một cây đèn cầy, mỉm cười nói: "Thưa các vị khách quý, xin hỏi ngài muốn ăn gì ạ?"

Harmon đang định kêu người hầu nọ ra ngoài, nhưng ông ta lại liếc Valhein một cái rồi nói: "Cậu có thể ăn xong bữa rồi đưa ra quyết định cuối cùng." Nói xong, Harmon đưa tay ra nhận lấy đèn cầy.

Valhein nhìn cây đèn cầy.

Đó là một tấm ván hình vuông, bốn cạnh đều bị cành cây bao lại, tạo thành một chỗ lõm, chỗ giữa đựng đầy thịt sấy khô đen, trên miếng thịt khô đen được khắc cơ man tên các món ăn.

Ánh mắt Harmon dừng lại ở hàng cuối cùng của đèn cầy, nói: "Tối qua tôi cố ý đặt một phòng bao cho bạn bè, chính là muốn thưởng thức món salad của Kelton, một phần này trước đi..."

Người hầu nọ cung kính đáp: "Vô cùng xin lỗi các vị khách quý, salad Kelton bán rất chạy nên hôm nay đã bán sạch rồi, nếu ngài gọi sớm hơn nửa tiếng thì họa chăng mới còn. Lúc ngài tới đây chắc là cũng nhìn thấy trên mỗi bàn đều bày salad."

Harmon cười lạnh: "Sao cơ, cho rằng chúng tôi là nhà quê sao?"

Người hầu cười khổ: "Các vị khách quý, ngài hiểu lầm rồi, thật sự sản lượng của món sốt salad Kelton này rất cao, có thể đáp ứng đủ cho nhà hàng vào ngày thường, nhưng hôm nay khách khứa đông quá, quan trọng nhất là gia tộc Pandion còn mời gia tộc Avilado tới từ thành Roma nữa, tổ chức một yến tiệc hoành tráng, cho nên bọn họ đã cho người tới lấy một nửa lượng sốt salad về để chiêu đãi khách quý rồi."

Valhein lặng người, cái tên gia tộc Avilado này có chút quen tai, cậu mơ hồ nhớ ra hình như đã từng nghe qua ở Ngôi Sao Xanh thì phải, thật sự là không nhớ nổi.

Cơ mà cậu lại nhớ, ở Roma hiện giờ, gia tộc Avilado là một trong những gia tộc anh hùng giàu có nhất Florence, thật sự là địch quốc đáng gờm, tổ tiên của gia tộc Avilado này từng là một vị anh hùng xông pha trận mạc nổi tiếng.

Valhein thấy sắc mặt Harmon khẽ thay đổi mới biết được thì ra ông ta đã bị danh tiếng của gia tộc Pandion dọa sợ rồi.

Gia tộc Pandion là một trong những gia tộc bán thần cường mạnh nhất Athens, mỗi tộc trưởng đều được tôn xưng thành "vua".

Ở Athens, và thậm chí ở toàn bộ Hy Lạp, mỗi gia tộc vương tước bán thần đều có quyền sinh tử đối với những người không phải quý tộc.

Ở Athens ngày nay, chỉ những người thuộc gia tộc vương tước bán thần mới có tư cách lên nắm quyền.

Ngay cả nụ cười trên mặt Hutton cũng đột nhiên biến mất, tuy rằng còn nhỏ nhưng cậu ta hiểu rất rõ thế nào là gia tộc Pandion, cũng biết chính xác Kelton và nhà hàng này đã lọt vào tầm ngắm của nhân vật lớn.

Giọng điệu của người bồi bàn vẫn bình thường, nhưng trong mắt mọi người, khoảnh khắc “Gia tộc Pandion” được nhắc đến, người bồi bàn đã trở nên kiêu căng hơn một chút.

“Vậy à… Vậy thì gọi món khác đi.” Dù sao thì Harmon cũng không mất lý trí, nhưng giọng điệu ông ta đầy tiếc nuối.

Ông ta nhanh chóng gọi một số món ăn rồi đưa menu cho người bồi bàn.

Người bồi bàn định quay đi thì trong phòng vang lên giọng nói của Valhein.

“Bồi bàn, chúng tôi vẫn gọi món salad Kelton, nhưng xin hãy nói với bếp trưởng Master rằng món này là do Valhein đặt.” Valhein nói.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!